Xin chào anh Mạnh Thắng! Đầu tiên anh có thể cho biết cơ duyên nào đã đưa anh đến với nghề quay – chụp, khi mà anh không xuất phát từ một môi trường nghệ thuật chính quy?
Cơ duyên đến với nghề của tôi thực ra đến rất tình cờ, không màu mè, không sân khấu. Tôi sinh ra và lớn lên tại Mê Linh – một vùng quê yên bình của Hà Nội. Ngày ấy, tôi không có điều kiện học hành bài bản về nghệ thuật hay truyền thông. Nhưng tôi luôn có một sự rung động đặc biệt trước cái đẹp – ánh sáng lúc hoàng hôn, một ánh nhìn chân thành hay nụ cười thoáng qua trong đời sống thường nhật.
Tôi bắt đầu bằng việc chụp ảnh miễn phí cho bạn bè, người quen chỉ với một chiếc máy ảnh cũ. Từng buổi chụp, từng video nhỏ tôi tự dựng lấy là cách tôi học nghề: từ ánh sáng, bố cục, đến kỹ thuật dựng hậu kỳ. Có những lần quay hỏng, mất dữ liệu, tôi đã rất nản, nhưng chính những thất bại ấy khiến tôi kiên trì và trưởng thành hơn. Tôi làm không phải để có sản phẩm cho xong, mà để giữ lại một phần ký ức cho người khác, đó là điều khiến tôi thực sự gắn bó với nghề này.
Từ những trải nghiệm nhỏ bé ban đầu, tôi dần nhìn thấy ý nghĩa lớn hơn của công việc: mình không chỉ đang cầm máy, mà đang kể lại một câu chuyện, một khoảnh khắc quan trọng trong đời ai đó. Và thế là, nghề dần trở thành sứ mệnh.
Anh thường nói về ánh sáng và cảm xúc trong nghề. Vậy với anh, yếu tố nào mới là “chìa khóa” để tạo nên một thước phim đáng nhớ?
Ánh sáng đúng là yếu tố đầu tiên định hình khung hình, nó tạo nên không khí, chiều sâu và cảm xúc thị giác. Nhưng nếu phải chọn một “chìa khóa” thực sự quan trọng, tôi tin đó là “sự thấu cảm”. Một thước phim có thể đẹp về kỹ thuật, bố cục hoàn hảo, nhưng nếu thiếu cảm xúc, nó sẽ trống rỗng. Cảm xúc đến từ việc người cầm máy hiểu được câu chuyện, đồng điệu với nhân vật. Khi ấy, máy quay không chỉ ghi hình mà ghi lại tâm trạng, kỷ niệm và cả hơi thở của khoảnh khắc.
Tôi luôn nhắc anh em trong ekip rằng: “Đừng quay như một kỹ thuật viên, hãy quay như một người đang sống cùng cảm xúc đó.” Chính vì vậy, tôi thường đến hiện trường sớm, quan sát, trò chuyện, cảm nhận không khí rồi mới bắt đầu ghi hình. Chỉ khi đặt trái tim mình vào, thước phim mới có giá trị vượt khỏi khuôn hình.
Trong suốt hành trình làm nghề, có khoảnh khắc hay dự án nào khiến anh xúc động sâu sắc nhất không?
Có, và tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ quên. Đó là một dự án quay lễ kỷ niệm 50 năm ngày cưới của một cặp vợ chồng già ở ngoại thành Hà Nội. Trong buổi lễ, cụ ông quay sang nói với tôi: “Cháu quay thật kỹ giúp ông nhé, vì đây là lần cuối ông còn đủ sức để nắm tay bà trước mọi người.” Câu nói đó khiến tôi lặng đi. Khi dựng phim, tôi đặt vào đó tất cả sự trân trọng – từng ánh nhìn, từng nụ cười, từng cái siết tay của họ. Sau này, cụ ông mất. Gia đình liên hệ lại chỉ để cảm ơn vì video đó đã trở thành “di sản ký ức” quý giá nhất họ còn giữ. Đó là khoảnh khắc tôi nhận ra: mình đang làm một nghề rất đặc biệt.
Anh có bao giờ cảm thấy áp lực khi phải vừa làm nghề, vừa điều hành một tập thể như LOFI Media không?
Rất nhiều áp lực và cũng rất nhiều tự hào. Khi còn làm một mình, tôi chỉ cần chịu trách nhiệm với từng khung hình. Nhưng khi xây dựng LOFI Media, tôi phải chịu trách nhiệm cho cả hành trình của một tập thể. Từ tuyển dụng, đào tạo, kiểm soát chất lượng, giữ uy tín với khách hàng mọi thứ phải luôn đúng cam kết. Nhưng tôi không chọn lối đi dễ. Tôi tin rằng chỉ có tiêu chuẩn cao mới giữ được sự bền vững. Có những lúc mệt, có lúc bị hiểu sai, nhưng mỗi lần khách hàng quay lại với câu nói “anh Thắng làm vẫn yên tâm nhất” – là tôi biết mình đang đi đúng đường.
Không chỉ là người đứng sau ống kính, gần đây anh còn chia sẻ nhiều hơn trên nền tảng YouTube với kênh “Mạnh Thắng Mê Linh”. Điều gì đã thôi thúc anh thực hiện kênh này, và anh kỳ vọng gì khi đưa những sản phẩm cá nhân lên không gian số?
Kênh “Mạnh Thắng Mê Linh” là nơi tôi lưu giữ những thước phim đẹp nhất mà mình và ekip đã thực hiện – từ những bộ phim kỷ yếu xúc động, TVC doanh nghiệp đến các sự kiện giàu cảm xúc. Nhưng bên cạnh công việc, tôi cũng chia sẻ những phút giây đời thường, những bài hát tôi yêu thích – như một cách cân bằng cuộc sống và kết nối với khán giả gần hơn. Tôi mong đây không chỉ là một “kênh dịch vụ”, mà là một nơi lan tỏa cảm xúc thật, tinh thần nghề tử tế và cả góc nhìn cá nhân. Rất mong nhận được sự ủng hộ từ mọi người – một lượt đăng ký, một lời bình luận cũng là nguồn động lực rất lớn để tôi tiếp tục chia sẻ hành trình này!
Với vai trò là người đi trước, anh có thông điệp gì muốn gửi đến những bạn trẻ đang theo đuổi nghề quay – chụp hiện nay?
Tôi luôn nói với các bạn trẻ rằng: đừng chọn nghề này chỉ vì nó “trông có vẻ đẹp” hay vì muốn nhanh nổi tiếng. Nghề quay – chụp là một hành trình dài, nơi kỹ thuật chỉ là phần nổi, còn chiều sâu thực sự nằm ở cảm xúc và thái độ làm nghề. Bạn có thể học sử dụng máy rất nhanh, nhưng để kể được một câu chuyện bằng hình ảnh bạn cần phải sống chậm, quan sát nhiều và thật sự thấu cảm với cuộc đời.
Hãy bắt đầu từ tình yêu với những điều bình dị, từ mong muốn lưu giữ lại khoảnh khắc cho người khác như một người kể chuyện bằng ánh sáng và khung hình. Nghề này cần sự chỉn chu, nhẫn nại, cả sự hy sinh thầm lặng. Nhưng nếu bạn làm nghề bằng cái tâm trong sáng và lòng tử tế, nghề sẽ không phụ bạn. Tôi luôn sẵn sàng chia sẻ kinh nghiệm, bởi tôi tin rằng thế hệ sau sẽ tiếp tục gìn giữ và nâng tầm giá trị của nghề quay – chụp nếu đi bằng trái tim thật.
Mạnh Thắng không chọn đi nhanh, không chọn nổi bật bằng sự phô trương. Anh chọn đi xa – bằng niềm tin, bằng cảm xúc, bằng chất lượng và sự bền bỉ. Trong thế giới hình ảnh đầy cạnh tranh, anh không “chạy đua” – mà “gieo trồng”. Mỗi khung hình là một hạt giống, mỗi video là một mảnh đất. Và anh – người nghệ sĩ sau ống kính – đang lặng lẽ vun trồng những mùa ký ức mang tên “chân thành”.
Xin cảm ơn anh đã dành thời gian chia sẻ cho một buổi phỏng vấn vô cùng tuyệt vời!
Ngọc Anh
Link nội dung: https://www.kenhkinhte.vn/gap-go-nghe-si-manh-thang-nguoi-ghi-hinh-ky-uc-va-gieo-cam-xuc-bang-anh-sang-a35498.html